Thứ Năm, 19 tháng 11, 2015


Thời gian như một cố máy vĩnh cửu cứ thế trôi đi không bao giờ trở lại.
Dòng thời gian cứ lặng lẽ trôi đi không để ý tới những gì xung quanh nó.
Cứ mỗi lần tháng 11 ùa về, nhắc học trò nhớ về thầy cô của mình, nhắc đến ngày Nhà Giáo Việt Nam thì mọi ký ức của thời học sinh lại tràn về. Tuổi học trò – Cái tuổi hồn nhiên, trong sáng với biết bao kỉ niệm vui buồn, những sự ngỗ nghịch đáng yêu và cả những niềm hạnh phúc. Mỗi con người khi đã lớn lên có lẽ đều để lại những dấu ấn riêng cho mình về khoảng thời gian đẹp nhất trong đời ấy. Tuổi học trò với những mộng mơ, những lo âu bất chợt, những ý tưởng chợt đến rồi chợt đi. Tất cả đều được vun đắp và lớn lên dưới mái trường – nơi ta luôn có bạn bè và thầy cô bên cạnh  sẻ chia những vui buồn cùng ta.
   Mấy ai là kẻ không thầy
      Thế gian thường nói không thầy sao nên.
Thật đúng vậy, Thầy cô -  chỉ với hai tiếng thôi mà sao chúng em cảm thấy cao quý và thiêng liêng đến vậy. Có lẽ rằng, tình yêu nghề, yêu trẻ thơ đã ngấm sâu vào trong mỗi con người. Để đến khi trở thành những thầy giáo, cô giáo sự nhiệt huyết, tận tình trong mỗi con người lại dâng trào lên. Thầy cô chính là những người dẫn đường chỉ lối cho chúng ta trên con đường đời của riêng mình, người vun đắp những ước mơ của chúng em vào một tương lai sáng hơn.
Nhiều người đã từng nói “Thầy cô giống như những người lái đò” phải đưa được đò từ bờ này sang bên bờ kia. Khi năm học kết thúc cũng chính là lúc những chuyến đò bắt đầu cập bến. Một chuyến đò với bao công sức và tâm huyết. Một chuyến đò chở biết bao tri thức, tình cảm mà thầy cô muốn gửi vào mỗi chúng em.
Tất cả chúng ta chắc hẳn rằng ai cũng đã và đang trải qua một thời học sinh, sinh viên một thời để có chuẩn bị hành trang vững chắc để bước vào đời, thì có lẽ rằng mỗi người trong chúng ta ai cũng biết rằng sự hy sinh thầm lặng của thầy cô – bậc mà chúng ta vẫn thường nói là những người cha, người mẹ thứ hai của chúng ta
luôn phải thức trắng đêm bên bàn giáo án, những sớm hôm miệt mài trên bục giảng để rồi mai kia chứng kiến lớp lớp học trò trưởng thành là hạnh phúc mà thầy cô mong muốn . Thầy cô không những cho chúng ta tri thức mà còn là người dạy cho chúng ta biết về đạo lí làm người.  Đó cũng là bài học đường đời đầu tiên mà trong mỗi chúng ta đã và được học từ thầy cô. Thầy cô là người dạy chúng ta biết đọc, biết viết, biết làm những gì nên làm, biết nói những gì nên nói, biết khi nào nên im lặng để lắng nghe ý kiến của người khác… Những bài học tưởng chừng đơn giản ấy sẽ luôn mãi là những bài học vô cùng quý giá.
Mỗi người thầy, người cô là một người chăm sóc vườn hoa để mỗi bông hoa sẽ tươi tốt và trở thành một con người có ích cho xã hội. Mỗi thầy cô dạy dỗ chúng em dù tính cách khác nhau nhưng tất cả đều có chung một tình yêu nghề, yêu học trò và cả sự nhiệt huyết trong mỗi con người.
Quãng đời học sinh trong chúng ta ai  cũng vậy, một khi đã trải qua thì đọng lại trong lòng những dấu ấn sâu sắc .
Ngày 20 đã đến, tháng 11 thân thương, kỷ niệm ngày hiến chương của các thầy cô giáo. Công ty cổ phần OBD Việt Nam xin kính chúc người cha, người mẹ, các thầy, các cô các trường, các ngành nói chung  và ngành kỹ thuật ô tô nói riêng luôn luôn mạnh khỏe, vui vẻ để ngày càng cống hiến nhiều hơn nữa cho sự nghiệp “ Trồng người” dìu dắt, dẫn bước các thế hệ học sinh, sinh viên trên bước đường trở thành con người có ích cho xã hội, những mầm non của đất nước

0 nhận xét:

Đăng nhận xét